Chúa Nhật 3 Mùa Vọng, Năm A
Is 35: 1-6a, 10; Jac 5: 7-10; Mt 11: 2-11
Trong một quốc gia mà có nhiều tệ đoan như bất công, tham nhũng, thất nghiệp, thiếu thực phẩm, vật giá leo thang, thì người dân sẽ mất tin tưởng vào chính phủ. Xã hội Do Thái thời Chúa Giêsu cũng là một xã hội có nhiều tệ đoan. Quốc gia của họ bị chính quyền ngoại bang là người La Mã đô hộ.
Trong nội bộ lại có sự chia rẽ trầm trọng giữa các đảng phái chính trị và tôn giáo. Bất công, tham nhũng và vô luân lan tràn từ trên xuống dưới, nơi những nhà lãnh đạo dân sự cũng như tôn giáo. Ông vua bù nhìn của họ là Hêrodê đã dẫn đầu đời sống loạn luân, bất kể luân thường đạo lý và lễ nghĩa, đã cướp vợ của em mình. Và khi Gioan tiền hô phản đối việc loạn luân của nhà Vua, thì ông đã bị tống giam rồi bị chém đầu.
Mặc dù là bà con với Chúa Giêsu, nhưng gia đình ông Gioan đã mất liên lạc với gia đình Thánh gia khi Thánh Giuse và Mẹ Maria đưa Chúa hài nhi trốn sang Ai Cập. Rồi khi trở về, gia đình Thánh gia lại lập nghiệp ở Na-da-rét, miền bắc Do Thái. Còn gia đình ông Gioan tẩy giả sống ở miền nam cách nhau cả bảy, tám chục dậm. Vào thời đó phương tiện đi lại còn thô sơ, nên có lẽ Chúa Giêsu và thánh Gioan không có dịp gặp nhau.
Từ trong ngục tù, nghe nói về Chúa Giêsu, như Phúc âm hôm nay thuật lại, Gioan tiền hô sai người đến hỏi Ðức Giêsu: Có phải Thầy là Ðấng phải đến, hay chúng tôi còn phải đợi ai khác (Mt 11:3)? Suy luận ra thì câu hỏi của Gioan có nghĩa là: Có phải Thày là vị cứu tinh phải đến để bài trừ những tệ đoan, bất công và tham nhũng trong xã hội? Cũng lạ là trước đó khi làm phép rửa cho dân chúng, Gioan tiền hô đã nói cho các môn đệ của ông về Đức Giêsu: Tôi lấy nước mà rửa anh em, song có Ðấng đến sau tôi, tôi không xứng đáng xách dép cho Người. Người sẽ làm phép rửa cho anh em trong Thánh Thần và lửa (Mt 3:11). Và khi thấy Chúa Giêsu, Gioan tiền hô đã giới thiệu với các môn đệ của ông: Ðây chính là chiên Thiên Chúa, Ðấng xoá tội trần gian (Ga 1:29).
Vậy mà hôm nay Gioan tiền hô còn sai môn đệ đến hỏi Đức Giêsu, xem Người có phải là Ðấng Cứu thế phải đến không? Như vậy thì có phải Gioan chỉ hỏi giả vờ hay không? Hay ông còn hồ nghi về sứ mệnh thiên sai của Ðấng Kitô. Hay là ông quá nóng lòng, không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi Chúa đến ra tay sát phạt, gieo rắc cơn thịnh nộ của Thiên Chúa? Nếu ẩn ý của Gioan là như vậy, thì câu hỏi của ông có ý thúc giục Chúa hành động. Chúa Giêsu không trả lời là có hay không. Chúa không xác nhận, cũng không phủ nhận Người là Ðấng sẽ đến.
Ðây chính là câu trả lời của Chúa: Hãy về thuật lại cho Gioan những gì các ngươi đã nghe và thấy: người mù được sáng, người què đi được, người phong cùi được khỏi, người điếc được nghe, người chết sống lại, và Tin mừng được loan báo cho người nghèo khó (Mt 11:4-5). Ðó chính là Tin mừng của việc Chúa đến. Bài trích sách ngôn sứ Isaia hôm nay ghi lại cảnh cực khổ và quẫn bách của dân chúng trong quá khứ. Bị lưu đầy khỏi quê hương, xứ sở, người Do Thái không bíết có ngày mai, không biết bao giờ mới được hồi hương để xây dựng lại cuộc đời. Tuy nhiên, ngôn sứ Isaia nhờ có kinh nghiệm sống gần Chúa, đã cho họ một niềm hi vọng vào Chúa trong tương lai. Trong bài trích Thư thánh Giacôbê, Thánh nhân cũng khích lệ giáo dân: Anh em hãy bền chí và vững tâm, vì Chúa đã gần đến. Anh em đừng kêu trách lẫn nhau để khỏi bị kết án (Gc 5:8-9).
Như vậy cả ngôn sứ Isaia và thánh Giacôbê đã có được giác quan thứ sáu để nhìn lên trên sự vật, vượt qua cảnh lầm than hiện tại, để giúp người ta hứơng về một tương lai bừng sáng và đổi mới. Phải chăng ta cũng đang sống trong cảnh xa cách quê hương, xa gia đình. Ta cũng có thể đang sống trong cảnh lưu đầy về tình cảm: tình nghĩa vợ chồng đã phai nhạt, hoặc đã chết trong con tim, tình nghĩa giữa cha mẹ và con cái đã trở nên lỏng lẻo... Và ta cũng có thể đang sống trong cảnh lưu đầy về đời sống thiêng liêng: đức tin đã bị lu mờ, đưa đến chỗ hồ nghi về sự hiện diện của Thiên Chúa và quyền năng của Người.
Vậy thì ta cũng có thể đặt những câu hỏi tương tự như Gioan tiền hô như sau:
- Có phải Chúa là Ðấng ta sẽ tìm đến để chữa trị ta khỏi bệnh tật, đau khổ không?
- Có phải Chúa là Ðấng ta sẽ tìm đến để hàn gắn những vết thương lòng giữa vợ chồng, cha mẹ, anh chị em và con cái không?
- Có phải Chúa là Ðấng ta sẽ tìm đến để giúp con cháu sửa đổi cách sống, làm lại cuộc đời không?
- Có phải Chúa là Ðấng ta sẽ tìm đến để giải thoát ta khỏi cảnh cô đơn, buồn chán không, hay ta còn mong đợi một quyền lực nào khác như bói toán, tướng số, cơ may?
- Có phải Chúa là Ðấng sẽ đem lại ý nghĩa, cùng đích và ơn cứu chuộc cho ta hay ta còn phải đi tìm chúa nào khác?
- Có phải Chúa là Ðấng sẽ đến cứu chúng con như ngôn sứ Iasia đã hứa không? (Is 35:1-6).
Lời cầu nguyện xin đặt niềm tin vào Ðấng Cứu thế giáng sinh làm người:
Lậy Chúa Cứu thế sắp ra đời!
Không thể được.
Con sẽ không đi tìm chúa nào khác,
nhưng đặt trọn niềm tin cậy phó thác vào Chúa.
Xin Chúa hãy đến.
Lạy Ðấng Emmanuen,
xin hãy đến giải thoát và cứu chuộc con. Amen.
Lm Trần Bình Trọng