Chúa Nhật 18 Thường Niên, Năm C
Gv 1:2, 2:21-23; Cl 3:1-5, 9-11; Lc 12:13-21
Một trong những bản năng của loài người là ước muốn được an toàn. Nghệ thuật quảng cáo mời gọi người ta cần mua bảo hiểm sức khoẻ, bảo hiểm nhân mạng, mở chương mục tiết kiệm, vào chương trình an sinh xã hội.. đều đánh đúng vào bản năng muốn được an toàn và sinh tồn. Xét về đời sống vật chất, người ta sửa soạn dự liệu cho tương lai khi về hưu.
Người ta mong có tiền an sinh xã hội khi về già. Người ta cũng sửa soạn chia của con cháu, cho những người tuỳ thuộc vào họ trong trường hợp họ nằm xuống mà không dậy nổi.
Con người ý thức về những thiếu thốn của mình, và rồi tìm đến người này, vật nọ mà có thể cung ứng những thiếu thốn của họ. Họ cần đến người nọ, vật kia để cậy dựa, để cho họ có gì bảo đảm an toàn. Kết quả là nhiều người đi tìm sai chỗ. Do đó họ không tìm thấy điều mà họ muốn tìm vì họ cậy dựa vào những sự vật trần thế mong manh, làm mất thế đứng của mình. Mặc dầu với những bảo đảm về phương diện vật chất, nhiều người vẫn không tìm thấy hạnh phúc.
Như vậy người ta phải giải quyết thế nào cho vấn đề thiếu hạnh phúc ở đời này? Có phải ta cần tìm đến khoa học, kỹ thuật, tìm đến y học, thuốc an thần, thuốc chống lo âu, thuốc trị chán đời, hay tìm đến xì ke ma tuý, hay đến thứ gì khác không?
Tác giả bài trìch sách Giảng viên hôm nay nhận thức rằng mọi sự con người làm ra vất vả ở đời này là vô ích vì phải trao lại cho người khác đã không phải làm ra. Sách Giảng viên gọi những cố gắng của họ là phù vân (Gv 2:21). Vì thế mà thánh Phaolô trong thư gửi tín hữu Colossê căn dặn người tín hữu hãy hướng lòng trí về những sự thuộc thượng giới và đừng quá lo bận tâm tìm kiếm những gì thuộc hạ giới (Cl 3:2). Còn bài Phúc âm thì ghi lại câu chuyện: có một người đến xin Ðức Giêsu bảo anh mình chia gia tài (Lc 12:13). Chúa bảo anh ta phải tránh mọi thứ tham lam, vì tiền của không bảo đảm cho mạng sống con người. Rồi Chúa kể dụ ngôn về người phú hộ có ruộng nương sinh nhiều hoa lợi, đến nỗi anh ta không có đủ kho nẫm để chứa. Anh ta bèn xây nhà kho mới. Và rồi anh ta tự nhủ mình: Hồn ta hỡi, mình bây giờ ê hề của cải, dư sài nhiều năm. Thôi cứ nghỉ ngơi, cứ ăn uống vui chơi cho đã (Lc 12: 19). Ðến đây thì Chúa bảo người phú hộ: Ðồ ngốc! Nội đêm nay người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai (Lc 12:20).
Tại sao tác giả sách Giảng viên lại gọi người làm việc vất vả với sự hiểu biết và khôn ngoan đời này là phù vân (Gv 2:23)? Tại sao Chúa Giêsu gọi người phú hộ đã tích trữ của cải trần gian là đồ ngốc (Mt 5:20)? Thưa là vì trong cả hai trường hợp họ làm việc vì công việc, coi việc làm là cùng đích và cứu cánh thay vì coi việc làm và của cải trần gian chỉ là phương tiện để hiện hữu và sống đời trần thế
Chúa Giêsu thấu hiểu ước muốn được an toàn của loài người. Chúa muốn người ta đáp ứng bản năng muốn được an toàn về phương diện vật chất. Tiền của là phương tiện cần thiết cho đời sống thể chất. Do đó người ta cần làm việc và để dành tiền cho những ngày trời mưa, phòng khi bệnh hoạn hay thất nghiệp. Chính Chúa cũng đã đặt một tông đồ lo việc giữ tiền. Tuy nhiên ta sẽ phạm một điều sai lầm lớn, nếu ta nghĩ rằng tiền của có thể bảo đảm cho ta một đời sống an toàn lâu dài. Mối khát vọng cho đời sống an toàn vĩnh cửu không thể nào được thoả mãn với những sự vật có tính cách chóng qua. Do đó trong Phúc âm Chúa muốn ta đặt cho đúng chỗ ước muốn được an toàn vĩnh cửu. Chúa muốn ta làm giàu trước mặt Thiên Chúa (Lc 12:21).
Ðọc Tin mừng Phúc âm hôm nay, ta không thấy có dấu hiệu gì ám chỉ người phú hộ kia đã làm giàu cách bất chính hay lường gạt ai. Ðiều sai lầm của người phú hộ là ông ta nghĩ rằng mình nắm được vận mệnh trong tương lai. Ông ta cậy dựa vào chính mình và tiền của để bảo đảm đời sống an toàn vật chất mà quên lãng việc tìm kiếm sự an toàn vĩnh cửu. Ông ta không chịu đi tìm kiếm của cải mà: kẻ trộm cắp không bén mảng, mối mọt cũng không đục phá (Lc 12:33). Ông ta chỉ tìm sự an toàn ở đời này mà không nhìn xa trông rộng đủ để tìm kiếm một thứ an toàn mà chí có Thiên Chúa mới có thể cung ứng và bảo đảm. Ông ta đã không nhìn ra ngoài chính bản thân, cho tới lúc quá trễ.
Lời cầu nguyện xin cho biết tìm kiếm những sự vật vững bền:
Lạy Chúa, Chúa là thành luỹ và là nơi con nương tựa.
Xin dạy con biết hướng lòng trí về trời
để tìm kiếm những của cải vững bền.
Xin dạy con biết đặt trọn niềm tin tưởng,
cậy trông phó thác vào Chúa
trong mọi hoàn cảnh của cuộc đời con:
khi vui hay buồn, thành công hay thất bại,
yếu đau hoặc mạnh khoẻ.
Xin đừng để con bao giờ ngã lòng trông cậy Chúa. Amen.
Lm Trần Bình Trọng