- Chi tiết
-
Chuyên mục: Chiêm niệm Năm A / tác giả Chủ trương
-
Được đăng: Thứ năm, 27 Tháng 1 2011 21:00
-
Admin
-
Lượt xem: 6037
Chúa Nhật 4 Thường Niên, Năm A
Xp 2:3; 3: 12-13; 1Cr 1:26:31; Mt 5:1-12a
Thưở xưa, Thiên Chúa nói với loài người qua miệng các ngôn sứ, các tổ phụ. Ngôn sứ Xophônia đã đề cập đến đường lối của Chúa: Hãy tìm Chúa, hỡi tất cả những người hiền lành trong nước, là những kẻ tuân giữ luật Chúa; hãy tìm công lý, hãy tìm sự khiêm tốn, nếu các ngươi muốn được che chở trong ngày thịnh nộ của Chúa (Xp 2:3). Cuối cùng Thiên Chúa sai Con Một đến để làm đảo lộn những giá trị của loài người. Nếu xét theo đường lối loài người thì những điều Chúa dạy trong Tám mối Phúc thật làm người ta ngỡ ngàng, nghi ngờ và không an lòng. Thánh Phaolô cũng đã nhận ra đường lối của Chúa trong thư gửi tín hữu Corintô: Những gì thế gian cho là hèn mạt không đáng kể, là không có, thì Thiên Chúa đã chọn để huỷ diệt những gì hiện có (1Cr 1:28).
Nếu những người sống Tám mối Phúc thật bị coi là khờ dại, thua thiệt, thì trước mặt Chúa, họ lại được chúc phúc (Mt 5:1-12a). Dưới cặp mắt người đời, thì tiền của đồng nghĩa với quyền thế và danh vọng, vì người ta quan niệm: Có tiền mua tiên cũng được. Còn khôn ngoan trước mặt Thiên Chúa là sống tinh thần nghèo khó (c. 3). Ở đây ta cần lưu ý đến tinh thần nghèo khó hơn là thực tại nghèo khó. Như vậy giàu hay nghèo theo tinh thần Phúc âm là tuỳ thuộc vào thái độ của mỗi người đối với của cải vật chất. Do đó một người nghèo xơ xác, mà cứ để lòng trí mơ ước của cải và ước muốn làm giàu bằng những phương tiện bất chính, thì có thể được coi là giầu có trong tư tưởng và ước muốn. Trái lại một người giầu có về của cải vật chất, nhưng nếu họ làm giàu cách chính đáng, nếu biết dùng của cải vào việc từ thiện bác ái, và không để lòng trí dính bén vào của cải, thì trước mặt Thiên Chúa họ cũng được chúc phúc.
Xem thêm: CN 4 TN, A: Sống Tám Mối Phúc Thật
- Chi tiết
-
Chuyên mục: Chiêm niệm Năm A / tác giả Chủ trương
-
Được đăng: Thứ năm, 02 Tháng 12 2010 21:00
-
Admin
-
Lượt xem: 5582
Chuá Nhật 2 Mùa Vọng, Năm A
Is 11: 1-10 ; Rm. 15: 4-9; Mt 3: 1-12
Ðể sửa soạn cho dân chúng đón nhận Ðấng Cứu thế, Gioan Tiền hô, một ngôn sứ cuối cùng của thời Cựu ước và ngôn sứ đầu tiên của Tân ước đi vào sa mạc, rao giảng phép rửa sám hối, loan báo sứ điệp: Hãy sám hối vì Nước Trời đã gần đến (Mt 3:1). Cách ăn bận của ông xem ra có vẻ kì dị trong bộ áo lông lạc đà và dây thắt đai da, với thức ăn châu chấu và mật ong rừng (Mt 3:4). Vậy mà như Phúc âm hôm nay thuật lại dân chúng từ khắp Giêrusalem, Giuđê và vùng ven sông Giođan tuốn đến nghe ông giảng và xin chịu phép rửa.
Phép rửa sám hối của Gioan không phải là bí tích rửa tội, nên không có công hiệu tha tội, mà chỉ là một nghi thức tạm thời để sửa soạn cho dân chúng tiếp nhận Ðấng Cứu thế. Gioan loan báo Chúa sắp đến để thiết lập vương quốc của Người, và để hoàn thành những mong đợi của dân chúng từ bao thế kỷ. Sứ điệp đó đã làm dân chúng hài lòng muốn nghe, vì từ bao nhiêu thế kỉ, họ bị đặt dưới ách thống trị của quyền lực ngoại bang là người Ba Tư, người Ai Cập, người Syria, người Hy lạp và người La Mã. Gioan khơi dậy trong tâm trí họ niềm hi vọng được giải thoát khỏi ách thống trị của người La mã.
Xem thêm: CN 2 MV, A: Đáp trả lời kêu gọi sám hối của Phúc Âm